Lamborghini Huracán LP 610-4 t

“Trái tim em có ước mơ.
Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh.
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.
Thả chiếc khăn tay theo gió bay đến bên anh.”
(Lời bạn tôi hát khi say)


Tắc đường. Dòng xe dồn thành một búi ở nút giao thông, nhích từng mươi phân một. Ngày nghỉ nên vẻ mặt của những nạn nhân cũng đỡ cau có hơn một chút. Vân lần tay vào túi quần jeans kéo chiếc điện thoại ra. Chưa kịp mở khoá bàn phím, nàng đã bị những người phía sau giục giã. “Đi đi chứ!” “Nhanh nhanh lên tí nào!” Hàng loạt giọng nói ẩn chứa sự sốt ruột. Tặc lưỡi, nhét điện thoại trở lại túi quần, nàng nhích lên một chút cho vừa lòng đám đông. Thôi thì kệ con bạn nàng chờ vêu mặt ngoài đường vậy.
Mười phút sau, nhờ sự tích cực của mấy ông cảnh sát giao thông với đám thanh niên xung kích, đám kẹt xe đã biến mất. Nút giao thông thoáng đãng, cứ y như chưa từng biết tới ùn tắc bao giờ. Vân tăng ga phóng thẳng trên con đường ven công viên, gió mát lạnh đem hơi thu ùa vào mặt. Dù hôm nay trời rất đẹp, nàng cũng không dám đem “tình yêu mini mới cưới” ra bát phố mà quyết định cưỡi chiếc 82 cũ. Quả nhiên nàng quyết không lầm. Nếu để “tình yêu mini” đang trong kỳ trăng mật của nàng mắc trong đám tắc đường, không khéo nàng đã khóc ròng vì xót xa với những vệt xước sơn rồi. Mà có khi nàng lại góp phần gây ra ách tắc vì “tình yêu” nghẹn ngào đứng khựng giữa đường cũng nên.
Quán café vỉa hè yêu quý của nàng đây rồi. Vẫn gốc cây bàng với cái bệ xi măng ố vàng vết đáy cốc, vẫn đám khách lố nhố ngồi đọc báo trên những chiếc ghế nhựa xanh đỏ và những đốm nắng rung rinh trên mái hiên nhà cổ. Con bé đang ngồi bó gối nhìn ngơ ngáo kia rồi, chắc là nó bực nàng lắm, vì xưa nay nó rất đúng giờ mà. Nàng dựng xe, không thèm khoá cổ, chạy ào về phía bạn:
- Chủ nhật mà vẫn tắc đường. Đến là bực! Xin lỗi mày.
- Không sao. Tao không bận gì, ngồi đây ngắm đường phố cũng vui.
Con bé mỉm cười nhẹ nhàng, nàng thích cái kiểu nói từ tốn và điệu bộ thanh nhã của nó. Nó tên là Hoài Đan, con gái Hà Nội chính cống chứ không phải Hà Nội nhảy dù như nàng. Nó kém nàng hai tuổi nhưng nàng lại cùng khoá với nó ở trường đại học, do nàng đã vào chậm một năm vì thi trượt, lại bị ngừng thêm một năm vì mấy việc lộn xộn học phí. Nó học giỏi hơn nàng nhiều lắm, và cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Mãi đến khi sắp ra trường mới có mối tình đầu nhưng thật không may là lại yêu nhầm người…
Hôm nay, Đan mặc một chiếc áo nỉ có mũ và mang giày vải, bộ dạng của nó chẳng khác thời bọn nàng còn hay rủ rê nhau đi xem nhạc Rock là bao. Nàng đón chiếc ghế từ tay bạn, không ngồi ngay, ngó nghiêng vào phía trong nơi mấy cô bé phục vụ đang hối hả pha pha chế chế rồi hỏi:
- Mày uống gì chưa?
Con bé không nói, chỉ vào tách cà phê mới vơi chút ít trên bệ xi măng của cây bàng. Sáng chủ nhật, quán café đông khủng khiếp, đến phải gào lên để gọi đồ uống mất! Nàng đứng hẳn lên để vẫy cô nhóc phục vụ quen mặt, thấy có tín hiệu “đã nhận” rồi mới yên tâm hạ tay phủi ghế ngồi. Một chiếc lá bàng rơi ngay xuống trước mặt nàng để lại một lỗ hổng trên tàng cây. Ánh nắng rọi xuống ấm áp, mùa thu sao mà dễ chịu.
Đan hất hàm sang bên cạnh hấp háy mắt ra hiệu gì đó. Vân tò mò nhìn theo hướng mắt nó và suýt nữa thì buột miệng chửi tục. Khỉ thật, oan gia ngõ hẹp rồi đây! Hà Nội quả là nhỏ bé. Quanh đi quẩn lại rồi thể nào cũng có ngày đụng mặt người quen ở mấy quán café vỉa hè như thế này. Người quen ở đây là Vinh, gã bạn trai cũ của Đan. Nàng chưa bao giờ khoái tên tóc dài ấy, kể cả khi ban nhạc của hắn làm mưa làm gió trong hội diễn văn nghệ trường nàng. Bây giờ hắn đang ngồi lù lù ngay bên cạnh con bé cứ như thể chưa từng có chuyện gì giữa hai đứa. Nhìn gã trai “người quen” và gã đầu đinh đi cùng đang bàn luận say sưa về bóng đá thêm một giây, nàng nhăn mặt, ngoắc tay:
- Đi quán khác, mày!
- Sao lại phải đi? Tao coi hắn như bức vách thôi mà.
“Giọng nó mới bình thản ghê chứ!” Vân nghĩ thầm, quay lại nhìn gương mặt xinh xắn dịu hiền của bạn, hỏi nhỏ:
- Thật không?
- Thật! - Đan gật đầu mỉm cười - Hẹn mày để đưa thiếp cưới đây.
- Cưới á?
Suýt nữa thì Vân ngã ngửa ra sau, nàng bật lên một tiếng kêu thất thanh làm những người xung quanh, kể cả Vinh và gã đầu đinh, phải quay nhìn. Đón cuốn album và chăm chú vào những tấm ảnh rạng rỡ của Đan với chồng sắp cưới, nàng vẫn khó có thể tin ngay được. Con bé với cái thằng đểu giả kia mới chia tay nhau hồi đầu năm thôi mà. Vân đem thắc mắc ấy ra hỏi, và Đan bình thản trả lời. Nó kể cho nàng nghe về anh chàng chú rể tương lai mặt mũi ngầu xị của nó. Anh chàng hơn bạn nàng tới 10 tuổi, hầu như chẳng có điểm gì chung ngoài một hai sở thích lặt vặt, ấy thế nhưng lại đem đến cho nó một tình cảm say đắm và lãng mạn không ngờ. Cứ như có mối hẹn ước từ kiếp xa xưa nào vậy.
Nghe lời kể và nhìn ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười mơ màng của Đan, bất giác Vân nhớ đến cuộc tình hiện tại của mình. Người đàn ông tạm gọi là của nàng cũng hơn nàng nhiều tuổi, thậm chí hơi quá nhiều đối với một quan hệ tình cảm bình thường, cũng là người làm kinh doanh và cũng khá khó tính. Nhưng không giống Đan, nàng không cảm thấy mình được yêu, không cảm thấy nỗi nhớ khi xa cách và cũng chẳng có cảm giác bình yên khi ở gần. Thậm chí nàng cũng chẳng buồn ghen tuông dù…
Vừa mới nghĩ đến đó thì chiếc điện thoại trong tay nàng rung lên. Trên màn hình hiện ra số của người nàng đang nghĩ đến. “Ờ, cũng có chút thần giao cách cảm với nhau đấy chứ!” - nàng đứng dậy đi sang vỉa hè trống bên đường rồi mới bấm máy nghe.
- Đi Chí Linh không?
- Không, cô bạn em hẹn café, mới...
Như đã biết đủ thông tin, không để cho nàng nói hết, đầu dây bên kia phát ra tín hiệu ngắt cuộc gọi. Vân chưng hửng một tích tắc rồi nhún vai, trở sang vỉa hè của quán café. Vinh đang cười nói gì đó với Đan. Mặt con bé rành rành một nỗi chán ghét. Nàng cũng ghét cung cách trơ tráo của tên tóc dài này, phải cho hắn một câu thật bõ mới được!
- Anh vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với nó sao? - Nàng cao giọng - Tôi tưởng anh phải biết xấu hổ chứ nhỉ?

Tiep 1
787
Trang chu